Diễn văn
của ông Michio Seki,
nguyên cố
vấn thường
trực của RIKEN,
tại dạ
tiệc khai mạc triển lăm cá nhân
tranh của Nguyễn Đ́nh Đăng
“Niềm
sung sướng của
sự tưởng tượng”
BiCE Tokyo, 8 tháng 10 năm 2005
Quư vị thân mến,
Tôi chân thành chúc
mừng ông Đăng nhân dịp triển lăm cá nhân
lần thứ hai (*) ở Nhật tại một nơi tuyệt vời như thế này. Như ông Visigalli
đă giới thiệu, tôi là Seki, từng làm việc một
thời gian dài ở RIKEN. Công việc của
tôi là nấp
sau cánh gà để giúp đỡ các nhà khoa
học.
Tiến sỹ Đăng được tiến sỹ Akito Arima mời tới RIKEN vào năm 1994 để hợp tác khoa
học. Là một nhà vật
lư hạt nhân sáng giá,
TS Arima lúc đó là chủ
tịch của RIKEN.
Sau khi rời khỏi
RIKEN, TS Arima trở thành Bộ trưởng Giáo dục, Khoa học và Công
nghệ Nhật Bản.
Tôi đồ rằng vào khoảng năm 1995, sau khi tới
sống ở Nhật
Bản, ông Đăng đă đi đến quyết định chắc chắn rằng ông sẽ trở thành nghệ sỹ song song với sự nghiệp làm nhà vật lư
của ḿnh. Nếu phỏng đoán của tôi đúng,
th́ năm nay là dịp kỷ
niệm 10 năm.
Với nghĩa đó, tôi cho rằng
cuộc triển lăm cá nhân
này mang một ư nghĩa đặc biệt đối với ông Đăng như một nghệ sỹ chuyên nghiệp.
Khi tôi nhận
được tấm
thiếp mời mang tên cuộc
triển lăm “Niềm sung sướng của sự tưởng tượng”
tôi rất đỗi thích thú với bức
tranh “Đại dương mùa đông” in trên đó bởi
lẽ bức tranh này kể
cho chúng ta về cuộc
đời của một Đăng - họa sỹ.
Ở trung tâm
bức tranh là mẹ của
họa sỹ, một nữ bác sỹ xuất
sắc, đang chăm sóc cha của họa sỹ, đang phải chống chọi với điều kiện sức khỏe ngày càng suy
yếu của ḿnh. Cảnh ở phần nền
phía sau chắc phải là quá khứ
xa xôi, khi
họ gặp nhau lần đầu rồi cùng sống những ngày tươi trẻ của thời sinh viên tại
Cha của ông,
một giáo viên dạy toán tại phổ thông cấp 3, rất thích vẽ. Ông thường vẽ nhiều h́nh ảnh lên tấm bảng
đen ở nhà ḿnh tại Hà Nội, và
cậu bé Đăng đă nhận được các ấn tượng
mạnh từ nhừng h́nh vẽ của cha ḿnh. Đăng đă ấp ủ ước mơ trở
thành họa sỹ và bắt
đầu học vẽ.
Từ đó cậu bé đă
say sưa tự học hội họa tựa như một đứa bé trần truồng tập đi. Khoảng 40 năm sau đứa bé đó đă
trở thành một họa sỹ chuyên nghiệp. Tôi mường tượng
rằng trong dịp kỷ niệm 10 năm sau khi trở
thành họa sỹ, ông Đăng
đă vẽ bức tranh này với mối
suy tư sâu sắc về
người cha già của ḿnh, người đă cho ông cú
hích đầu tiên vào cuộc
đời của một nghệ sỹ.
Những vật thể bay lơ lửng, ḥa sắc trong suốt, không gian bao la, và
đặc biệt, độ sâu của thời gian là một
số điểm đặc trưng trong tranh của
ông Đăng luôn làm tôi
kinh ngạc. Ông thường vẽ những h́nh ảnh của Mai, người vợ yêu quư
của ḿnh, và Đông, đứa
con duy nhất của họ. Tranh của ông bao
trùm nhiều thể loại và thường có những câu chuyện ẩn chứa bên trong. Chúng đánh thức trí tuởng tượng của chúng ta. Chúng gấy ấn tượng vô tận cho người
xem. Và hôm nay cũng
vậy, tôi đă đến đây để nhận được cảm giác tuyệt vời như thế.
Để kết luận, cho phép tôi
nói vài lời
với hoạ sỹ. Ông Đăng, tôi hy vọng ông
sẽ tiếp tục đào nền móng mới theo cách chỉ có ông mới
có thể làm, như ông
đă từng làm với tư
cách một nhà vật lư
hạt nhân và một nghệ
sỹ trong cái thế giới
của riêng ông - cái thế
giới khác cả Salvador Dali hoặcVermeer
- thế giới của Nguyễn Đ́nh Đăng.
Xin cảm ơn.
_________________
(*) Thật ra đây là
triển lăm cá nhân lần
thứ 4 tại Nhật của Nguyễn Đ́nh Đăng. Xem
http://ribf.riken.go.jp/~dang/profileVN.htm