Thư
gửi Mai
Tôi không biết làm sao
mà dứt được,
Mối tình yêu vô vọng
quá điên cuồng
Bẩy năm trời khổ sở
với yêu đương
Hồn tôi vẫn say mê như
buổi mới.
Tôi nhát lắm, không khi
nào dám tới
Trước người yêu mà nói
thẳng: Thưa Cô,
Hãy nhìn tim tôi yêu đã điên
rồ
Ủ ấp mãi
một mối tình
vô vọng.
Mai cao quý mà
tôi hằng kính trọng,
Tôi biết mình chẳng đáng
để Mai yêu
Nhưng quên làm sao được
dáng yêu kiều,
Đôi mắt đẹp cùng
giọng vàng thỏ thẻ.
Lòng ham muốn ngây thơ như
đúa trẻ,
Mẹ giữ tay, con bập
bẹ cố nài
Biết chẳng được, đứa
con liền khóc thét.
Mai dịu hiền, không
yêu xin đừng
ghét
Để yên tôi yêu
mến suốt một đời.
Chỉ nhìn Mai, thoáng gặp nụ
cười tươi
Cũng rất đủ để thấy
mình sung sướng.
Đã trăm lần gặp người
yêu tôi tưởng
Chắc phen này bày tỏ
được can tràng
Nhưng gần người tâm trí
bỗng bang hoàng
Tim đập mạnh
rồi quên mình phải nói.
Khi người xa, lúc bấy
giờ mới hối
Tự cho mình ngu
ngốc nhất trần gian,
Thề lần sau sẽ can đảm
thở than,
Quyết chẳnh để
như phen này lỡ dở.
Rồi cứ thế sống, yêu
và khổ sở,
Cả đời tôi là thế
đó, than ôi!
Hết mong rồi, lại mong
nữa vì tôi
Còn gì nữa nếu giấc
mơ tan vỡ?