Phát biểu tại lễ ra mắt hội viên mới của hội mỹ thuật Chủ Thể

(Tokyo, 1 tháng 9  năm 2005)

 

 

Quư vị kính mến,

 

Không có ai hiểu sự vật hơn người sáng tạo ra chúng. Tương tự như vậy, không có ai hiểu nghệ thuật hơn chính các nghệ sỹ. Đó là lư do v́ sao trong nghệ thuật không có sự công nhận nào cao hơn sự công nhận của chính các đồng nghiệp nghệ sỹ. Mười tám năm về trước (1987) tôi đă rất cảm kích khi biết ḿnh được công nhận là hội viên hội mỹ thuật Việt Nam - hội mỹ thuật chuyên nghiệp sáng giá nhất của nước tôi. Cũng v́ vậy mà hôm nay tôi lấy làm vinh dự trở thành hội viên hội Mỹ thuật Chủ Thể.

 

Tôi đến Nhật năm 1994, không hề biết trước rằng tôi sẽ sống ở đây lâu dài như thế này. Tôi đă không lựa chọn nghệ thuật. Tôi chọn khoa học. Nhưng số phận là cái ǵ đó do Trời định đoạt. Kết quả bây giờ tôi làm việc như một nhà nghiên cứu vật lư vào ban ngày, và vẽ tranh vào ban đêm và các ngày cuối tuần. Làm vật lư và vẽ tranh khác nhau ở chỗ là trong vật lư bạn không thể tránh dùng một thứ tiếng nào đó, ít nhất là tiếng Anh, để giao tiếp. Trong hội họa bạn không cần cả đến ngôn ngữ. Màu sắc và đường nét đă nói thay cho tất cả. Nghệ thuật vuợt qua mọi rào cản về văn hóa và ngôn ngữ. Sống ở Nhật tôi cảm thấy hạnh phúc v́ ḷng hiếu khách của người Nhật, bởi sự an toàn của xă hội nơi đây, bởi quyền tự do tư tưởng và tự do biểu hiện được áp dụng b́nh đẳng cho tất cả mọi người. Và ngày hôm nay tôi c̣n cảm thấy hạnh phúc hơn v́ được chấp nhận vào gia đ́nh các nghệ sỹ “Chủ Thể” .

 

Nhân dịp này tôi xin cảm ơn người bạn 10 năm của tôi, ông Hatakê. Tôi cũng xin cảm ơn bà Nakagawa, bà Enômôtô, ông Ôkamôtô, ông Kađôya, là những người bạn tôi gặp từ khi tham gia triển lăm Chủ Thể, và đă cùng nhau làm triển lăm nhóm tháng 11 năm ngoái. Tôi cảm ơn nhiều thân hữu khác trong hội “Chủ Thể” mà v́ thời gian eo hẹp tôi không thể kể hết tên ra đây. Cuối cùng tôi xin cảm ơn thiện t́nh của tất cả quư vị .

 

 

Nguyễn Đ́nh Đăng