Cảm hứng
của bức tranh này đến
từ một câu chuyện về những phi công trong đội
cảm tử quân của Nhật - những người đă lao máy
bay của ḿnh vào tàu chiến
Mỹ trong Đại chiến thứ II. Hồi đó một phụ nữ tên là Tômê
mở một quán ăn
tại một thung lũng ở Chiran (cực nam đảo
(Xem nguyên văn chi tiết câu chuyện bằng tiếng Anh tại Time
Asia, Vol. 160, No. 8, September 2, 2002, p. 22)
Câu chuyện này làm tôi nhớ lại một bài hát Nga, “Đàn sếu”, bắt đầu với câu sau đây:
Tôi thường nghĩ
đôi khi bao người lính
Không trở về
từ băi chiến trường xa
Đă chẳng
chịu vùi thây trong ḷng đất
Mà hiện h́nh thành sếu trắng bay qua.
Bức tranh này được vẽ với sự tưởng nhớ tất cả những ai đă chết
như nạn nhân của các cuộc chiến tranh cũng như những ai đă mất những người thân yêu của
ḿnh trong chiến tranh.